Vì sao gọi Huế là đất mẹ Thần Kinh vì nơi đây vốn là kinh thành lâu đời của các bậc vua chúa, chứa đựng trong nó là những điều thần bí, thiêng liêng. Không những vậy, dấu tích của thời gian, nét giản dị thân thương của văn hóa, lối sống người dân bao đời đã làm nên một xứ Huế mộng mơ.
Cùng theo chân chúng tôi đến du lịch Huế và khám phá vẻ đẹp tiềm ẩn nơi đây.
Trời dần cuối thu, Huế đón khách bằng những cơn mưa bất chợt qua nhanh rồi để lại một khoảng trời xanh vắt. Hít một hơi thật sâu mới cảm nhận hết vẻ thanh mát của khí trời. Với tay gọi một chiếc xích lô, dành ít phút ngã giá rồi lan man đi, lan man nhìn, lan man thấm…
– Thưa anh! Vì sao đất Huế gọi là đất mẹ Thần Kinh?
– Vì Huế là đất Kinh Thành và nhiều điều Thần Bí ghép lại mà thành xứ Thần Kinh.
– Huế có gì gọi là thần bí?
– Từ từ anh sẽ biết.
– Vì sao gọi là Huế mộng mơ? Tôi có thấy nó mơ mộng lắm đâu?
– Từ từ anh sẽ biết. Tui chở anh qua mấy địa dạnh ni, đảm bảo anh sẽ thấy mơ mộng, ở luôn không muốn về…
Đi đâu?
Xích lô chở dọc Đại Nội, ngắm vẻ uy nghi pha chút trầm mặc được giới thiệu là dinh thự của vua chúa thời xưa. Trong cái quang cảnh rộng bao la với bao điều cần khám phá khi nhìn từ ngoài vào, lòng thấp thỏm sợ ngày mai sẽ không còn… nơi để thăm phá nên tự dặn lòng đành để dành cho hôm sau.
Chạy thêm chừng 5 cây số nữa để đến với chùa Thiên Mụ – ngôi chùa tọa lạc bên dòng Hương thơ mộng. Ghé chùa Thiên Mụ để nghe sự tích lời nguyền lứa đôi, để hiểu được nỗi sợ ‘me mé’ trong lòng những đôi yêu nhau lại không dám đến. Nhưng đâu đó trong cái lo âu ấy, trong khung cảnh thanh tịnh của ngôi chùa vẫn có những đôi bạn nắm tay nhau cầu xin trời phật ban phước lành và nỗi mừng vui khi lời nguyền được xóa bỏ…
Tiếp tục chạy dọc sông Hương, đến làng Hải Cát, trên một ngọn núi thấp cây cối xanh rì soi bóng xuống mặt nước phẳng lặng thấp thoáng màu ngói nâu rêu phong của những đền thờ cổ. Đó là chính là Hòn Chén – một thắng cảnh nổi tiếng du khách không thể bỏ qua khi du lịch Huế. Leo lên những bậc tam cấp, lên trên đỉnh cao nhất để chiêm ngưỡng bức tranh sơn thủy ngập tràn sắc xanh với nhiều cấp độ.
Đến với Hòn Chén tháng 3, tháng 7 âm lịch mới cảm nhận được không khí lễ hội từ lễ hội dân gian thờ và rước Thánh Y Ana. Lễ hội được mệnh danh như một Festival trên dòng Hương…
Kết thúc hành trình trên một cung đường với lăng Tự Đức. Công trình được biết đến với danh hiệu kiến trúc đẹp nhất thời Nguyễn quả không ngoa chút nào. Tọa lạc trong một thung lũng hẹp thuộc làng Dương Xuân Thượng nay là thôn Thượng Ba, xã Thủy Xuân, thành phố Huế.
Trong khung cảnh thơ mộng và quyến rũ của sắc nước hương hoa, khách hành hương ngỡ mình như đang lạc vào tiên cảnh, khiến họ quên đi rằng đó là lăng tẩm của một người quá cố. Dặn lòng bớt mơ mộng chút để trở về thực tại, để dâng nén hương tâm linh cho vị vua quá cố tài hoa…
Ăn gì?
Đến Huế còn nhiều nơi để chơi, nhiều cảnh đẹp để ngắm, nhưng đi một buổi chiều rồi nên cũng cần chốn ăn uống, nghỉ ngơi. Trong cái thanh mát của chiều thu, người phu xe quệt mồ hôi vật vả vì nửa ngày lội đường xa xôi, người khách bụng cũng cồn cào đói:
– Thưa anh. Chúng ta dừng ở đâu ăn cơm là ngon nhất?
– Rứa anh nghe câu: “Ăn cơm Âm Phủ ngủ khách sạn Thiên Đường chưa?”
Dứt câu, người lái xe nhiệt tình lăn bánh. Chiều Huế chốc đó đã tim tím, buồn buồn cái điệu buồn khó tả. Mơ hồ nghĩ, chợt lòng lắng đọng những cảm xúc khi ngắm những cô nữ sinh tan trường với tà áo trắng tinh khôi, thi thoảng nghe đôi câu “răng tê mô rứa” thiệt nhẹ nhàng, dễ mến. Chốc phút mơ hồ, xe đã đến nơi. “Huế coi bộ mà nhỏ hỉ” – Giỡn đôi câu giọng Huế cho người lái xe vui cười, bớt mệt.
Cơm âm phủ hóa ra là tên của một loại cơm ở quán Âm Phủ. Dĩa cơm coi vậy mà cầu kỳ đến lạ! Từ màu sắc đến cách trang trí thức ăn trên dĩa phảng phất nét gì đó rất tinh tế, sang trọng. Bên cạnh dĩa cơm đầy hương sắc là chén nước mắm đặc trưng của Huế. Đúng là dân Huế ăn cay, để khách phương Nam vừa ăn vừa hít hà… Có lẽ chén nước mắm cay ấy chỉ thích hợp cho con người nơi đây, bởi hằng ngày vẫn thấy nó hiện diện trên mâm cơm của những người bạn quê ở Huế…
Ở đâu?
Kết thúc bữa cơm, người khách bông đùa: “Vậy giờ anh dẫn tôi đi ngủ khách sạn Thiên Đường sao?”. Người lái xe im lặng, lái xe chừng 3 phút đến khu vực trung tâm thành phố, nơi những ánh điện đã lên đèn. Thành phố Huế bỗng dưng khác lạ, nhộn nhịp và sôi động đúng chất một thành phố. Trong phút ngỡ ngàng, người lái xe chỉ chỏ: “Đấy! Những tòa nhà cao chót vót quanh đây, những khách sạn giá bình dân có, sang trọng có, tùy anh chọn đấy. Còn nếu muốn ở khách sạn Thiên Đường, tôi sẵn sàng chở anh đi”.
Chào tạm biệt người lái xích lô nhiệt tình vui tính, làm thủ tục chọn phòng nhanh gọn, nhấc máy gọi mấy đứa bạn ở Huế vừa đi làm về lai rai. Sau những giờ vui vẻ, dạo bờ cỏ dọc cầu Tràng Tiền, dừng chân ngắm vẻ thơ mộng của dòng Hương. Đang mải mê ngắm cảnh đẹp, bạn bè đứa nói một câu mà lòng đầy hứng khởi:
– Mi đi nơi mô rồi? Mai tau chở mi đi phá Tam Giang, đi biển Thuận An, biển Lăng Cô… Mi muốn đi mô cứ nói. Huế thiếu chi nơi để đi.
– Mi ăn chè hẻm ở Huế chưa? Bún bò Huế, cơm hến, bún hến, bánh canh cá lóc… mi muốn ăn thứ gì trước?
Hóa ra Huế còn lắm nơi để đi, lắm thứ để ăn và lắm điều để nói, để nhớ, để chờ… Hơn 2 ngày ở lại Huế, sao có thể cảm nhận được tất cả những nét đẹp của Cố đô. Đành hẹn Huế vào một dịp khác vậy!
TH từ Internet